Tiếng hát Ngọc Linh – Ca Khúc ‘ Ngồi Buồn Nhớ Mẹ – Nhớ Mẹ Ngày Xưa ‘

Tiếng hát Ngọc Linh

– Ca Khúc ‘ Ngồi Buồn Nhớ Mẹ

 Nhạc Hamlet Trương

Ngồi Buồn Nhớ Mẹ

Tác giả:  Hamlet Trương

Chiều, nghe lòng quạnh hiu,
trong chiều tịch liêu ai chờ ai nhớ mong ai nhiều.
Nhìn về phương nao, tháng ngày đã bao lâu rồi
Con còn mãi nơi xa xôi, trông về quê mà thấy đơn côi.

Buồn, nghe buồn trào dâng,
lá rụng ngoài sân, thương mẹ bao đắng cay tảo tần.
Một đời cho con, tháng ngày tuổi xanh phai mòn
Để rồi đến khi tuổi già, con lại đang biền biệt nơi xa.

[ĐK:]


Lời Mẹ hát ru, con còn mang hoài tuổi thanh xuân
Sữa nuôi phần thân, hát nuôi phần hồn
Bờ ao, khúc sông, những ngày ấu thơ tuyệt vời
Con ngồi giữa đêm nhớ người, canh tàn canh mà nước mắt rơi.

Mẹ nào có hay, con ngày đêm sầu chất lên vai
Gánh nặng trần ai, đời bao đắng cay bi hài
Hình bóng của Mẹ, cũng là lửa soi đêm trường
Mỗi lần xót xa vô thường, con lại tìm về người yêu thương

Chiều, con ngồi buồn xo,
trong lòng còn lo, lo Mẹ đang mắt môi lệ nhòa
Mẹ cầu cho con, tiếng cười ước mơ vuông tròn
Mẹ nào ước chi cho mình, đêm ngày vui buồn cùng lặng thinh

Tiếng hát Ngọc Linh 

– Nhớ Mẹ Ngày Xưa ‘- Nhạc  Võ Hoàng Lâm

Nhớ Mẹ Ngày Xưa

Sáng tác: Võ Hoàng Lâm

 Lời bài hát:

Nhớ mẹ ngày xưa ngồi ôm con dưới cơn mưa,

Gió lạnh đìu hiu nhà tranh vách lá lưa thưa

Ngọt ngào lời ru, thương con biết mấy cho vừa

Cơm lành cho con, còn mẹ tôi cơm cũ canh thừa.

 Sớm chiều cần lao nuôi con vất vả một đời

Chẳng lời thở than vì con, thương quá mẹ ơi

. Cuộc đời nổi trôi mong con lớn khôn nên người

. Nhọc nhằn mà vui khi con thơ luôn nở nụ cười.

 ĐK: Mẹ hiền ơi thương chiếc áo bà ba Dầm mưa dãi nắng bao ngày bôn ba

Thương con thương nhất trên đời,

 Bao la tha thiết công ơn biển trời.

 Dẫu đời bể dâu mẹ đâu than trách nửa lời,

 Một thời thanh xuân mẹ chưa giây phút thảnh thơi.

 Cuộc đời mai sau mẹ ơi có con đây rồi

 Con đã nên người chỉ mong mẹ có được niềm vui.

 Lý Chim Quyên: Chim ơi chim xa rừng thì chim thương núi nhớ non

 Người cách xa cội nguồn này người cách xa cội nguồn

 Ơi đâu còn có gì buồn hơn, ơi đâu còn có gì buồn hơn.