Đọc Truyện Chọn Lọc – Bài Thơ ‘Chổ Giấu Kho Tàng ‘- Cao Tần

Đọc Truyện Chọn Lọc

– Bài Thơ ‘Chổ Giấu Kho Tàng ‘- Cao Tần

 Diễn Đọc Hoài Tâm – Trọng Nghĩa

Trang thơ Cao Tần

 

 Cao Tần là bút hiệu khi làm thơ của nhà văn Lê Tất Điều.

 Ông sinh ngày 2 tháng 8 năm 1942 tại Hà Đông, còn có bút hiệu khi viết báo là Kiều Phong.

Lê Tất Điều di cư vào Nam năm 1954. Từ năm 15, 16 tuổi ông đã bắt đầu viết một số truyện cho các báo hàng ngày: viết “Mỗi ngày một truyện” cho báo Ngôn Luận của ông Hồ Anh, một số truyện cho bà Bút Trà trong phụ trương đặc biệt của báo Sài Gòn Mới.

Ngoài viết văn ông còn dạy học. Ông chính thức bước vào giới văn chương và trở nên nổi tiếng với loạt truyện ngắn in trên tạp chí Bách Khoa, bắt đầu từ truyện Cỏ hoang.

 Trước 1975 Cao Tần là sĩ quan quân lực Việt Nam cộng hòa. Tháng 5 năm 1975, ông di tản đến Hoa Kỳ. Từ năm 1976 đến 1979 Cao Tần hợp tác với các tạp chí Hồn Việt, Bút Lửa, Văn Học Nghệ Thuật trong chức vụ tổng thư kí hoặc chủ bút.

Từ năm 1990 ông là cố vấn niên trưởng Thư Viện Toàn Cầu.

 

 

Thơ Cao Tần

 Chỗ giấu kho tàng

Sau một tuần ngất ngư lao động

Thứ sáu anh thường thức trắng đêm

 Vì đêm anh, Sài Gòn đang sáng

Đêm thao thức anh là ngày khốn khổ em

 Ngày khốn khổ, thân em tơi tả

Gói nhọc nhằn trong biểu ngữ vinh quang

Ta từng giàu lắm em nào biết

Anh chỉ cho em đôi chỗ giấu kho tàng

Trong công viên xưa có chiếc ghế đá

 Giờ đẫm mưa chiều hay tươi nắng mai?

Ghế như ngà, bên hàng thông, em nhớ?

 Ta bên nhau trên đó những ngày vui

Chiếc ghế từng nghe lá úa thở dài

 Nghe đồi cỏ mùa xuân cười rực rỡ

Chia sẻ những buồn vui

Của thời em rất nhỏ

 Em hãy đến tìm ở nhà thờ đỏ

 Ngôi thánh đường gạch hồng như son

 Nơi ta thường quanh quẩn những hoàng hôn

 Tìm kỹ nhé: ngay sau cây thánh giá

Em hãy tìm về sau căn nhà cũ

Đứng bên rào mà ngó lại vườn xưa

Em nhớ nhé: dưới tàn cây trứng cá

Những trái mọng hồng trong ánh nắng sau mưa

 Ở góc vườn còn một viên gạch vỡ

 Nơi nảy mầm hy vọng một giàn dưa

Kín đáo nghe em, giờ nhà đổi chủ

Nhưng kho tàng ta chắc còn nguyên đó

 Đứng trước vườn xưa em hãy mỉm cười

Dù môi buồn đã héo xanh thương nhớ

Nuốt lệ thầm và cười cho tươi

Như chiều xưa đón anh về hớn hở

 (Kho tàng ta có một ông thần

Nụ cười em là câu thần chú

Thần chú đọc xong kho tàng sẽ mở)

 Kho tàng ta em yêu nhìn xem

Dưới ghế công viên anh giấu thời thơ dại

Trên tháp nhà thờ anh giấu niềm tin

Trong vườn cũ anh giấu thời hạnh phúc

 Nơi nụ cười em anh giấu trái tim.

 Hãy chia anh một nửa kho tang

 Để cùng tiêu trong chuỗi ngày khốn khó

Thêm một lần thứ sáu trắng đêm

 Để hồn về một Sài Gòn đang sống

Gõ tuyệt vọng cửa thiên đường đã đóng

Xin chia nhau ngày khốn khổ cùng em

Cao Tần

Tháng 3-77