Đọc Truyện Chọn Lọc
– Truyện Ngắn “Để Trả Lời Một Câu Hỏi” – Tác Giả: Hoài Tâm
Diễn Đọc : Hoài Tâm- Hoài Hương – Trọng Nghĩa
ĐỂ TRẢ LỜI MỘT CÂU HỎI
Tôi mân mê lá thư màu xanh có đóng dấu bưu điện của một thành phố xa lạ: “Charleston”. Thành phố tôi chưa một lần đặt chân đến, nhưng đã thấy thật gần gũi, quen thuộc. Tự dưng tôi nhớ đến bài hát lãng mạn của người nhạc sĩ ngày nào đã viết để cảm tạ thành phố cao nguyên có người yêu “má đỏ môi hồng”!
Chiều nay tôi bỗng thấy thật yêu đời. Tôi không còn hứng thú để vẽ tiếp bức tranh tôi đang vẽ dở. Đề tài của bức tranh tôi vẽ dở dang có cô gái đứng dựa khung cửa sổ với dáng điệu đợi chờ, bên cạnh là bình hoa pensée tím, có một cành gẫy gập xuống trơ trọi ở miệng bình. Cả bức tranh mang một vẻ ủ dột đến tội nghiệp. Bức tranh này chính là tâm trạng của tôi những chiều đi làm về, thất vọng không nhận được cánh thư tôi mong đợi. Cuối cùng thì lá thư tôi chờ đợi đã đến! Cả lá thư anh Quân viết chưa đầy 2 trang giấy ngắn, nhưng lòng tôi thì biết bao nhiêu cảm xúc! Những hàng chữ nghiêng nghiêng tôi đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần. Hồn tôi như lịm đi theo từng giòng chữ….
Charleston, 20/10/1984
Vân Thư yêu quý,
Từ hôm gặp lại em, anh ngẩn ngơ như người mất hồn. Cả tháng trời, anh băn khoăn không biết có nên viết thư tỏ rõ lòng mình với em không? Quái lạ thật! Hoang tàng, bê bối như anh mà đến lúc muốn ngỏ lời yêu em lại thốt không ra tiếng! Anh chỉ sợ đọc thư anh rồi em giận, lại đòi…nghỉ chơi với anh như ngày xưa thì anh biết làm gì bây giờ? Chắc anh sẽ phải mỏi miệng xin lỗi em để được thấy em cười, rồi say mê ngắm hai đồng tiền trên má em. Nhưng nếu em làm khó, nhất định giận anh luôn thì anh biết phải làm sao?! Vân Thư, đừng ác với anh như thế nhé!
Cứ thế mà anh nghĩ đi nghĩ lại mãi. Cuối cùng, như cậu học trò cù lần mới lớn, anh quyết định lấy đồng dime ra thành khẩn gieo quẻ! Trước đó, anh cầm đồng dime lên ngắm nghía. Anh thầm nghĩ trong bụng, nếu mặt có bó đuốc lật ngửa, đấy là ý trời muốn em soi đường cho anh để anh bớt hư đốn, và anh sẽ có can đảm để viết cho em. Còn nếu là mặt kia? Vân Thư, anh không dám tưởng tượng tiếp! Vì…đời đâu còn đẹp nữa, nếu anh yêu em mà không dám ngỏ lời!! May quá, trời chiều lòng anh cho mặt có bó đuốc lật ngửa. Anh hú hồn! Bây giờ còn phải năn nỉ người soi đường hộ!
Viết đến đây anh bồi hồi nhớ lại những tháng ngày anh được nhìn em tung tăng đuổi bướm hái hoa. Càng nhớ lại những ngày thần tiên đó, anh càng giận mình đã ngông cuồng bỏ nhà đi hoang để lỡ mất cơ hội được nhìn em lớn lên! Đâu phải bây giờ anh mới tiếc! Lần cuối về thăm Đà Lạt, anh đã tiếc ngẩn ngơ nhìn em khép nép ngồi ở salon tiếp lũ bạn anh Tường. Năm ấy em mới 16 tuổi, em dễ thương như nụ hoa thủy tiên, làm anh ngồi đấy bàng hoàng ngơ ngẩn. Anh còn nhớ mãi màu áo pull tím em mặc. Hôm ấy em ác với anh kinh khủng, em vui vẻ nói chuyện với bọn thằng Phi, thằng Viễn để mặc anh ngồi đó vụng về câm nín. Mà tụi nó cũng được thể làm bộ với anh, huyên thuyên nhắc chuyện được tháp tùng em đi vườn Bích Câu, đi hồ Than Thở… Em cười tươi khoe chiếc răng khểnh duyên dáng, quên cả anh mặt mũi buồn thiu vì không biết góp chuyện. Bởi vì kỷ niệm anh có với em ít ỏi quá so với bọn thằng Phi, thằng Viễn. Chắc gì em đã thèm nhớ lại những ngày em bé bỏng, hay nhõng nhẽo đòi theo anh Tường và anh chơi trò lội suối thi, để rồi run lẩy bẩy, mặt mũi tái mét vì bị những con vắt lì lợm bám vào hai bắp chân nhỏ xíu. Hồi đó, anh ham chơi háo thắng thế, mà chỉ vì ánh mắt sợ hãi của em, anh đã quay trở lại cõng em, để rồi bị anh Tường cằn nhằn mãi vì phe mình thua cuộc! Những kỷ niệm anh được chia xẻ với em đại khái chỉ có chừng vậy. Anh muốn nhắc đến vô cùng, mà chỉ sợ em đã lớn, làm sao trang điểm được tuổi dậy thì của em bằng những mẩu chuyện ngây ngô này! Anh bỗng tiếc 5 năm trời anh ngu xuẩn bỏ Đà Lạt đi xa, để chiều hôm ấy thẫn thờ ngắm em ra vào, mà thấy mình lạc lõng trước ánh mắt ngạo nghễ thách thức của thằng Phi, thằng Viễn. Thế rồi, sáng hôm sau anh bỏ đi mất biệt! Anh không đủ can đảm ở thêm một hôm nữa để nhìn lũ con trai si tình lượn đi lượn lại trước cổng nhà em! Lý do này cho đến bây giờ em đâu có biết, vì mình xa nhau từ dạo đó!
Thấm thoát mà đã 10 năm trời chúng mình mới gặp lại. Thời gian qua biết bao nhiêu chuyện đổi dời, nhưng hình ảnh em vẫn luôn luôn rực rỡ trong lòng anh. Đã nhiều lần anh muốn tìm về Đà Lạt gặp em để liều lĩnh nói lời yêu em. Nhưng nhớ lại vẻ lạnh nhạt của em với anh chiều nào, và ánh mắt ngạo nghễ của thằng Phi, thằng Viễn…anh tự ái, cố dằn lòng nhớ em. Vân Thư, anh biết tội mình đã bỏ mặc em thui thủi một mình trong những trò chơi tuổi nhỏ, nên đâu dám trách em. Vì thế, anh buồn rầu ôm mối ân hận chất chồng theo ngày tháng! Ngày 30-4, anh đang kẹt tu nghiệp ở Mỹ. Anh nhớ anh đã lồng lộn như một thằng điên. Anh uống rượu say mèm, rồi gọi tên em khóc rưng rức. Tưởng tượng em bé bỏng dễ thương như thế mà phải sống với lũ người vô lương tâm kia, anh tội cho em biết chừng nào!!
Anh phải cảm ơn buổi hội thảo ở Atlanta đã cho anh gặp lại anh Tường. Vì nếu không, làm sao anh biết em cũng đang ở đây! Anh đã hồi hộp biết bao nhiêu khi hỏi thăm em. Vân Thư, giả thử anh Tường trả lời em giờ đã… “tay bồng tay mang”, chắc anh buồn chết mất!
Vân Thư yêu quý,
Viết đến đây anh run quá! Anh thừ người nhớ lại mấy ngày anh về chơi Phoenix. Em vẫn dễ thương như ngày nào! Em đã hết giận anh, nên không còn làm bộ lạnh nhạt với anh như chiều nào anh về thăm Đà Lạt. Lòng anh vui như mở hội được nhìn môi em cười, và mắt em cũng cười theo!
Vân Thư, em không còn buồn anh nữa chứ? Những tháng ngày dài ân hận buồn phiền vì nhớ thương em đã đủ để cho anh chuộc tội với em chưa? Đừng bắt tội anh thêm, Vân Thư nhé!”…
Anh Quân
Tôi chớp mắt nhè nhẹ. Cả một trời hạnh phúc của tôi đang bắt đâu từ lá thư màu xanh của anh Quân. Giá có anh ở đây, tôi sẽ bắt đền anh đã làm tôi hồi hộp chờ đợi mấy tuần nay… Và tôi sẽ phụng phịu làm bộ giận, để anh Quân cuống quít xin lỗi tôi như ngày tôi còn bé…
Tôi vẫn nghĩ, chuỗi ngày thơ ấu của tôi sẽ buồn tẻ vô vị biết mấy, nếu vắng anh Quân trong những trò chơi tuổi dại! Dạo ấy tôi bé bỏng nhất nhà, chị Như Mai hơn tôi 6 tuổi. Năm tôi lên 9, chị đã bắt đầu biết mơ mộng làm dáng. Anh Tường hơn tôi 7 tuổi thì lúc nào cũng như ông thầy giáo khó tính, suốt ngày chỉ lầm lì chúi mũi vào quyển sách dày cộm! Chỉ có anh Quân là gần gũi với tôi nhất. Tôi vừa phụng phịu than buồn là anh đã sốt sắng:
– Không ai chơi với Thư hả? Hai anh em mình đi hái trộm dâu đi!
Thế là nỗi buồn của tôi tan biến ngay theo những quả dâu đỏ chín mùi. Những buổi tối lạnh như cắt, tôi lười biếng trùm chăn ngồi co ro trên ghế, thì chỉ một lát sau anh Quân đã lò dò sang với túi hạt dẻ mới rang nóng hổi, hoặc củ khoai lang vừa nướng thơm phức! Anh Quân là bạn cùng lớp với anh Tường, ba mẹ anh mất sớm nên anh ở với chú thím từ nhỏ. Tuổi niên thiếu của anh có lẽ vì thế mà kém vui. Anh hay lầm lì ít nói, có điều với tôi thì anh lại luôn luôn chiều chuộng vui vẻ. Thỉnh thoảng, tôi bắt gặp anh cau mặt thở dài, anh Quân bảo:
– Thư biết không? Mồ côi bố mẹ cũng như chim non lạc đàn, buồn lắm!
Hồi đó tôi chả hiểu chim non lạc đàn khổ như thế nào, nhưng cũng ứa nước mắt theo lời anh nói!
Hình như anh Quân biết thân phận ở nhờ chú thím nên rất chăm học. Anh học giỏi nhất lớp, luôn luôn được phần thưởng danh dự cuối năm. Kỳ thi Tú Tài 1, anh đậu Bình. Hôm đi theo anh xem bảng về, tôi vui mừng hớn hở đập con heo đất khao anh một chầu kem Ngọc Diệp. Dưới đôi mắt thơ dại của tôi, chỉ có anh Quân là nhất! Anh học giỏi, đàn hay, kể chuyện ma hấp dẫn. Cũng nhờ có anh Quân che chở, mà lũ bạn tinh nghịch của tôi không dám chọc ghẹo tôi những lúc tan học. Hơn thế nữa, anh còn là người bạn lớn tuổi dễ dãi, không nề hà sự có mặt của tôi trong những buổi lội suối, leo đồi. Anh lại là ông thầy giáo hiền lành chả bao giờ đòi khẻ tay tôi những lúc tôi đần độn, ngồi đăm chiêu hoài không giải nổi bài toán đố “Hai vòi nước cùng chảy vào hồ…”
Tuổi thơ ấu của tôi là cả một chuỗi ngày thần tiên, những trưa hè cười khúc khích cố duỗi dài hai chân ra để đạp pedalo với anh Quân trên hồ Xuân Hương, và những đêm Trung Thu thấp thỏm chờ phá cỗ dưới ánh trăng rằm. Còn biết bao nhiêu kỷ niệm êm đềm khác nữa mà anh Quân luôn luôn góp mặt!
Thế rồi ngày vui của tôi cũng tàn dần theo từng mùa phượng vĩ. Ngày tôi xúng xính diện chiếc áo dài đồng phục của trường Bùi Thị Xuân, tôi đã bắt đầu biết e thẹn, không còn nũng nịu đòi theo anh Tường, anh Quân đi hái sim rừng, hoặc bắt chước anh Quân ngồi trên xe đạp thả dốc để thích thú nghe tiếng gió thổi vù vù! Anh Quân đã vào năm thứ hai Đại Học nên cũng bận rộn với sách vở. Lúc này, chị Như Mai đã nổi tiếng đẹp. Thỉnh thoảng sau giờ học, chị xuống lầu phụ mẹ tôi trông nom tiệm sách. Chị ngồi sau quầy, giả vờ chăm chú làm bài nhưng vẫn không bỏ sót tiếng huýt sáo trầm trồ ngưỡng mộ của mấy anh chàng Võ Bị lượn đi lượn lại! Những lúc có chị Như Mai, tiệm sách của ba mẹ tôi tấp nập người ra vào. Chị Như Mai đầu ngẩng cao làm điệu, thỉnh thoảng lại đưa tay vén tóc, cố tình khoe những ngón tay búp măng nõn nà. Trong số những cây si của chị, nổi bật nhất là anh Khoa. Hầu như không chiều nào anh vắng mặt ở tiệm sách nhà tôi, mà anh chỉ xuất hiện những lúc có chị Như Mai ngồi sau quầy hàng! Anh Khoa không mua gì nhiều. Chiều nào cũng thế, hôm thì anh mua cục tẩy, hôm khác anh mua chiếc ruột bút nguyên tử, hôm nay màu xanh, ngày mai màu đỏ! Cũng có khi anh vào tiệm chỉ để mua chiếc ngòi bút lá răm! Tôi thường thắc mắc không hiểu ông khách hàng trung thành này làm gì với mấy chục lố tẩy, và cả trăm cái ruột bút nguyên tử đủ màu.
Chị Như Mai thì không ngây thơ như tôi. Một tối anh Khoa vừa rời khỏi tiệm thì chị Minh Nguyệt đến. Chị Như Mai bấm tay bạn nói nhỏ, rồi hai chị cười khúc khích. Tôi nghe chị Minh Nguyệt nham nhở:
– À! Thì ra đây là anh chàng cù lần chuyên sưu tầm…ruột bút nguyên tử của mày! Coi bộ cũng cao ráo đẹp trai đấy chứ!
Chị Như Mai đỏ mặt cải chính:- Chỉ nói bậy! Tao đâu có thích làm bà chủ tiệm bán …ruột bút nguyên tử!!
Tự nhiên tôi thấy bất mãn. Tội nghiệp mấy ông “cù lần”! Nếu biết lòng thành của mình bị người đẹp đem ra diễu cợt, dám có ông đau khổ về ôm gối tự tử! Ấy thế mà anh Khoa không cù lần chút nào, vì chả bao lâu chiến thuật sưu tầm tẩy và ruột bút nguyên tử của anh đã làm chị Như Mai cảm động! Tôi đoán lúc đó, phòng anh chắc đã chất đầy tẩy và ruột bút đủ màu! Mùa Xuân năm sau, chị Như Mai nghỉ học để chuẩn bị lấy chồng. Tin chị lên xe hoa làm nhiều người buồn không ít! Tiệm sách nhà tôi vắng vẻ trông thấy. Điều đó không làm tôi buồn bằng việc anh Quân đột ngột bỏ Đà Lạt đi xa.
Tin anh tình nguyện vào Hải Quân làm tôi ngơ ngác. Tôi ứa nước mắt giận anh sao đi mà không thèm nói với tôi một lời. Mấy bà bạn lắm chuyện của chị Như Mai được dịp xì xào bàn tán. Chị Yến thắc mắc:
– Hay là anh chàng Quân thất tình con Như Mai?
Chị Minh Nguyệt nhanh nhẩu:
– Làm gì có chuyện ấy! Anh chàng hơn con Như Mai có 1 tuổi, nó coi như con nít, đời nào nó để ý tới!
Tôi lặng người. Cũng có thể lắm chứ, điều này sao không bao giờ tôi nghĩ đến? Tôi bực bội bỏ ra ngoài hiên. Tôi thấy chị Như Mai thật ác! Hình như chị hãnh diện thấy người ta đau khổ vì mình! Con gái đẹp thật rắc rối! Tôi tự nhủ sau này tôi sẽ không tàn nhẫn như chị Như Mai!
Anh Tường từ ngày vắng bạn cũng lầm lì hơn trước. Anh vẫn cho là anh Quân đi lính vì muốn tự lập, để khỏi nhờ vả chú thím. Anh kết luận:
– Cái thằng tự ái hão!!
Tôi thấy đàn ông con trai thật dễ dãi, chả bao giờ thắc mắc lắm điều như con gái!
Lý do anh Quân bỏ Đà Lạt cho đến giờ này tôi cũng không được rõ, vì anh đi biền biệt không về. Mấy mùa hoa anh đào nở, anh vẫn chưa một lần về thăm Đà Lạt. Càng khôn lớn, tôi càng cảm nhận tình cảm của tôi với anh Quân không đơn thuần như tôi tưởng. Có một chút gì lãng mạn những lúc tôi bồi hồi tiếc nhớ những kỷ niệm thời thơ ấu. Những lúc sau này tôi bỗng say mê hội họa. Dạo này ba mẹ tôi chán việc thương trường, đã sang lại tiệm sách để mua căn nhà tĩnh mịch nên thơ ở cuối đường Hoa Hồng. Nhờ vậy, tôi có thì giờ để những lúc rảnh rỗi, trải tâm sự mình trên khung vài. Những bức tranh tôi vẽ khi thì mang màu sắc dịu dàng như nỗi nhớ thương vời vợi. Có bức lại thật dữ dội với những vết sơn màu mạnh mẽ thật bạo. Tâm trạng tôi phải chăng cũng thế? Nửa xót xa thương nhớ, nửa bứt rứt bực bội!
Một chiều anh Quân xuất hiện giữa lúc tôi đang ngồi tiếp bạn anh Tường. Anh đến cũng bất ngờ như lúc anh bỏ đi. Bộ quân phục trên người làm anh rắn rỏi, chững chạc hẳn lên. Tôi nghẹn lời, nỗi ấm ức ấp ủ trong lòng bấy lâu đột ngột ập tới như sóng vỡ bờ. Tôi còn nhớ tôi đã thật hả hê khi nhìn nét mặt buồn xo của anh Quân lúc tôi nhí nhảnh nhắc anh Phi, anh Viễn rửa thêm hình chụp hôm picnic ở hồ Than Thở. Buổi tối hôm ấy tôi ân hận mãi, tôi thấy mình đã thật tầm thường. Tôi định bụng hôm sau gặp anh Quân, tôi sẽ xin lỗi anh, và sẽ bắt anh đưa đi uống cà phê ở nhà Thủy Tạ như lời anh hứa ngày xưa.
Nhưng anh Quân không bao giờ đến nữa, vì anh lại bỏ đi ngay sáng sớm hôm sau lúc tôi chưa ngủ dậy! Tôi đã thờ thẫn bàng hoàng suốt mấy hôm, tôi có linh tính anh đã xa tôi mãi mãi. Thỉnh thoảng trong câu chuyện, anh Tường có nhắc đến tên người bạn cũ. Nghe bạn bè kể lại, anh Quân lúc này bay bướm, đào hoa có tiếng ở Nha Trang. Tôi nghe lòng buồn rười rượi mỗi khi tình cờ đi lại con dốc cũ, nơi tôi chiều chiều theo anh Tường, anh Quân đi thả diều ngày xưa.
Ngày 30-4, ba mẹ tôi may mắn có người bạn thân giúp phương tiện rời Việt Nam. Mấy lần xuân trôi qua, là mấy lần tôi bồi hồi tiếc nhớ những ngày xúng xính áo giầy mới theo anh Quân đi chùa xem người ta hái lộc. Năm nào anh Quân cũng mừng tuổi cho tôi những đồng bạc mới tinh bỏ trong phong bao màu đỏ thắm. Anh bảo:
– Để Thư được hên suốt năm!
Những ngày vui sao đi quá mau! Ngày gia đình tôi di tản, nghe đâu anh Quân đang tu nghiệp ở Mỹ chưa về. Thế rồi cách đây một tháng, anh Tường đi họp ở Atlanta về, anh mừng rỡ kể anh gặp lại anh Quân ở buổi hội thảo! Chỉ vài hôm sau, anh Quân đã ghé chơi Phoenix. Tôi mừng rơi nước mắt hôm đón anh ở phi trường. Mấy ngày anh ở chơi, tôi như sống lại tuổi hồn nhiên bé bỏng. Anh Quân cũng thật vui, ánh mắt anh thật dịu dàng khi anh bảo, chưa bao giờ anh hạnh phúc đến thế! Có những lúc anh Quân nhìn tôi đăm đăm. Ánh mắt anh tha thiết đến nỗi tôi tưởng anh sắp nói lời yêu tôi, nhưng tôi chờ hoài không thấy! Hình như anh Quân có điều gì u uẩn trong lòng không tiện nói ra. Hôm chia tay, anh Quân hẹn sẽ viết thư cho tôi tâm sự thật nhiều. Anh đi rồi, tôi sốt ruột chờ đợi. Chiều nào đi làm về, tôi cũng nóng lòng tìm trong hộp thư lá thư tôi mong đợi. Đã có lần tôi thảng thốt, ý nghĩ anh Quân lại biến đi như những lần trước làm tôi lo sợ ứa nước mắt. Cuối cùng, anh đã viết! Tôi biết, anh Quân không nói dối tôi bao giờ!
*****
Từ ban công, Quân ngồi trầm ngâm ngắm đàn vịt nhởn nhơ bơi lội trên hồ, xa xa là dãy núi xanh chập chờn ẩn hiện. Lần đầu đến xem khu nhà mới xây, Quân đã ưng ý ngay khi nhìn khung cảnh nên thơ này.
Đã mấy buổi chiều, Quân bồn chồn đứng ngồi không yên. Hình ảnh Vân Thư tràn ngập trong lòng chàng. Quân như sống lại tuổi thanh niên mới lớn, đang hồi hộp chờ đợi hồi âm sau khi gửi cánh thư tỏ tình lần đầu! Chính Tường đã bật cười khi nghe chàng tâm sự. Hôm ấy lần đầu Quân thú thật lòng mình cho bạn nghe. Tường đã sửng sốt khi Quân kể chàng tình nguyện vào Hải Quân vì thất vọng nghe tin Như Mai sắp lấy chồng! Tường ngạc nhiên hỏi:
– Thế sao hồi ấy tôi không biết?
Làm sao Tường biết được?! Tuổi thanh niên mới lớn, ai chả có ít nhất một mối tình câm nín! Dạo đó, Quân đã tưởng mình sẽ đau khổ suốt đời vì mối tình một chiều tuyệt vọng ấy, nhưng chàng đã lầm! Chỉ ít lâu sau, Quân đã khám phá ra đây chỉ là mối tình bồng bột của tuổi mới lớn, yêu vội vàng nhưng lại quên mau chóng! Chính lúc ấy, hình ảnh Vân Thư và những kỷ niệm thời thơ ấu lại là nỗi ám ảnh không rời suốt những tháng ngày chàng ở quân trường! Đã nhiều lần, Quân cố phân tích lòng mình, để rồi biết chắc đây không phải là thứ tình cảm nhẹ nhàng thuần túy của một người anh đối với cô em nhỏ.
Quân ngượng ngùng, tự trách mình đã nông nỗi bỏ đi không một lời từ biệt. Mỗi lần nhớ đến đôi mắt thơ ngây đen láy của Vân Thư, lòng Quân tràn ngập ăn năn hối tiếc. Lần về thăm Đà Lạt, Quân đã sững sờ khi gặp lại người mình yêu dấu. Nhưng nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Vân Thư, Quân biết tội mình còn cao hơn ngọn núi Lâm Viên! Lòng Quân như lửa đốt thấy lũ bạn ngày xưa rủ nhau lượn đi lượn lại trước cổng nhà cô bé! Chàng đã tiếc ngẩn ngơ tự trách mình ngu xuẩn để cho lũ bạn có cơ hội được đưa đón Vân Thư trong 4 năm qua! Hôm sau, Quân tự ái bỏ đi biền biệt. Hơn 10 năm trời xa cách, chàng đã tưởng Vân Thư đã yên bề gia thất. Hôm tình cờ gặp lại Tường ở buổi hội thảo, Quân đã nôn nóng hỏi thăm Vân Thư. Tối hôm ấy, sau khi nghe Quân nói thật lòng mình, Tường đã thân mật khuyến khích:
– Ông thu xếp về chơi Phoenix đi! Vân Thư nhắc đến ông luôn đấy! Con bé thâm trầm kín đáo, khó ai đoán được nó nghĩ gì. Nhưng tôi biết chắc Vân Thư có nhiều cảm tình với ông lắm!
Chính lời nói của Tường đã cho Quân có can đảm gặp lại Vân Thư. Nhưng mỗi lần định ngỏ lời với Vân Thư, Quân lại nghĩ đến những ngày bê tha hư hỏng của mình. Chắc gì Vân Thư đã tha thứ cho chàng?
Ngoài đường, chiếc xe giao hàng của UPS vừa đỗ xịch trước cửa. Người tài xế khệ nệ khiêng chiếc gói cồng kềnh. Tiếng chuông cửa làm Quân giật mình, chàng ngạc nhiên ký nhận gói hàng. Xé xong lớp giấy bao ngoài, Quân sửng sốt. Sau lớp giấy là một bức tranh vẽ còn dở dang với những nét chì than lấy croquis chưa kịp xóa. Cô thiếu nữ trong tranh âu sầu đứng chờ ai trong buổi chiều nắng nhạt, làm màu hoa pensée tím cũng buồn theo? Quân hồi hộp mở chiếc phong bình đính kèm:
“Anh,
Lá thư của anh làm tối qua em trằn trọc mãi. Tâm lý con người thật phức tạp. Khi hạnh phúc quá cũng không ngủ được!
Em ngồi cắn bút hoài không biết viết gì! Nếu chỉ nói em cũng yêu anh thì quả thật em chưa nói hết lòng mình. Vì em yêu anh nhiều đến độ em không diễn tả nổi!
Em bỗng bàng hoàng. Trước mặt em, trên giá vẽ là bức họa dở dang có cô gái ủ rũ tựa cửa đợi chờ. Cô buồn đến nỗi ánh nắng chiều cũng vì cô mà kém phần rực rỡ. Em xúc động muốn khóc, em đã buồn thảm đến thế sao những chiều mong đợi thư anh?!
Để trả lời câu hỏi của anh, em gửi tặng anh bức tranh dở dang này. Em muốn anh nhìn thấy nỗi buồn của em trong những tháng ngày không có anh để biết em yêu anh đến độ nào! Bây giờ có anh rồi, em đâu còn buồn nữa?
Vậy anh cất kỹ nỗi buồn này dùm em, anh nhé!
Vân Thư
Hoài Tâm 1986