Đọc Truyện Chọn Lọc – Truyện Ngắn ‘E- Ấp ‘- Tác Giả ‘Hoài Tâm’

Đọc Truyện Chọn Lọc

 

 

– Truyện Ngắn ‘E- Ấp ‘- Tác Giả ‘Hoài Tâm’-

Diễn Đọc Hoài Hương – Hoài Tâm – Trọng Nghĩa

E- ẤP

Hoài Tâm – 1987

 Ngoài phòng khách, Liêm xem chừng đã sốt ruột sợ trễ giờ đi làm. Anh chàng nhắc mấy lần mà Phượng vẫn tỉnh bơ, đủng đỉnh uống từng ngụm nước cam nhỏ. Tôi cau mày gắt:

– Phượng hành hạ đức lang quân tương lai vừa phải thôi, bắt người ta chờ sốt cả ruột! Phượng ôm vai tôi nham nhở:

– Ủa! Ông xã của người ta mắc mớ gì mà Thảo …động lòng trắc ẩn!

 Nói xong, Phượng cười khanh khách rồi cầm ví chạy vội ra phòng khách. Ra đến cửa, Phượng còn ngoảnh lại nhắc:

– Sáng nay khi đi gặp ông Weber, Thảo nhớ mặc bộ đồ nào cho ra vẻ người lớn một chút nhé! Đi xin việc mà ăn mặc như con nít thì chả ai thèm mướn!

 Tôi nhăn mũi trêu Phượng:

– Biết rồi, khổ lắm nói mãi!! Thôi, người đẹp đi làm đi, trễ giờ rồi đấy!

 Phượng đi rồi, tôi cũng sửa soạn để đến gặp ông Weber do Phượng giới thiệu.

 Tôi chọn chiếc áo ngắn tay màu tím, và khoác ra ngoài cái jacket xám đi đôi với chiếc jupe cùng màu, rồi hài lòng ngắm bóng mình trong gương. Hôm nay tôi đặc biệt diện hơn thường lệ theo lời Phượng dặn. Phượng luôn luôn phê bình lối trang điểm mộc mạc của tôi. Phượng thường trách nhẹ mỗi lần tôi từ chối kẻ mắt, tô môi mỗi khi đi chơi với cô nàng:

-Thảo chẳng chịu diện cho ra vẻ người lớn gì cả!

 Tôi được thừa hưởng của mẹ nước da trắng mịn, lại có đôi mắt to với hàng lông mi cong vút, nên không cần son phấn cầu kỳ, chỉ phơn phớt một tí phấn hồng là đủ. Khác với tôi, Phượng điệu ơi là điệu! Tôi thường nghĩ chắc chỉ mình Liêm mới đủ kiên nhẫn ngồi đợi Phượng trang điểm! Mỗi lần ra phố, chờ Phượng tỉ mỉ sửa soạn mà tôi sốt cả ruột! Phượng với tôi như hai thái cực, ấy thế mà hai đứa thân nhau còn hơn chị em ruột! Ba mẹ Phượng quen biết gia đình tôi từ những ngày còn ở Đà Lạt, qua đây gia đình Phượng định cư ở Chicago. Hai năm trước hãng Phượng đổi về Phoenix, bác Lãm ngỏ lời gửi gấm con gái cưng cho ba mẹ tôi. Cảnh nhà đang vắng vẻ từ ngày chị Tuyết về nhà chồng, nên ba mẹ vui vẻ đón Phượng về ở chung cho tôi có bạn. Từ ngày có thêm Phượng, nhà tôi vui nhộn hẳn lên. Phượng nhí nhảnh hồn nhiên như con chim sơn ca, bên cạnh tôi trầm lặng ít nói! Trước ngày Phượng gặp Liêm, mấy anh chàng độc thân ở Phoenix đua nhau đến nhà giúp ba mẹ cắt cỏ, tỉa cây để có dịp làm quen Phượng. Còn tôi, có lẽ vẻ lãnh đạm thờ ơ của tôi làm tôi xa cách đám thanh niên ở thành phố sa mạc này. Tôi thường thản nhiên, không một chút xao xuyến trước lối tán tỉnh cố làm ra vẻ “hiện sinh” của đám con trai háo thắng xung quanh. Tôi thất vọng không tìm ra được mẫu người lý tưởng thật “đàn ông” mà tôi mơ ước!

  Phượng thường chỉ trích:-

 Thảo lãng mạn, hoài cổ như con gái Huế! Người yêu lý tưởng của Thảo chắc chỉ tìm thấy trong truyện cổ tích!

 Để mặc Phượng vui với tuổi trẻ náo nhiệt, tôi từ chối những cuộc vui ồn ào để rúc vào căn phòng nhỏ đọc tiểu thuyết của những ngày xa xưa, và bâng khuâng chờ đợi…

 Nhìn đồng hồ chỉ còn khoảng nửa tiếng là đến giờ hẹn, tôi vội vã ra xe. Sau khi liếc lại địa chỉ Phượng ghi trên tờ giấy nhỏ, tôi chọn Central Avenue để đi về hướng downtown. Con đường này là một trong những đường phố tôi yêu thích nhất ở Phoenix, có lẽ vì hình ảnh cô đơn của những ngôi nhà cổ ẩn hiện sau những tàng cây xanh. Trên đường đi, tôi bồn chồn nghĩ đến buổi interview sáng nay, và ông Weber mà tôi sắp gặp. Phượng làm phụ tá trưởng phòng Public Relations cho một công ty lớn nên giao thiệp rộng. Phượng lại bặt thiệp, duyên dáng nên dễ chiếm được cảm tình của mọi người xung quanh. Nghe Phượng kể ông Weber thỉnh thoảng vẫn liên lạc với hãng Phượng nên quen biết nó. Theo lời Phượng, ông ta không chú trọng lắm đến kinh nghiệm, chỉ cần người chăm chỉ làm việc nên khi Phượng đưa bản resume của tôi, kèm theo lời ca tụng về tôi không tiếc lời, ông bằng lòng gặp tôi sáng nay

. Phượng vẫn nửa đùa nửa thật mỗi lần nhắc đến công việc tôi đang làm:

– Thảo bám lấy cái văn phòng du lịch này đến bao giờ? Bộ Thảo định bỏ xó cái bằng Thảo chương viên để chôn vùi cuộc đời ở đấy mãi hay sao?!

 Tôi chỉ cười trừ đánh trống lảng… Không phải tôi khù khờ muốn an phận ở cái văn phòng du lịch này, nhưng tôi đã nhiều lần thất vọng vì những nơi tôi nộp đơn xin việc đều đòi hỏi Programmer với ít nhất 2 năm kinh nghiệm. Mới chân ướt chân ráo ra trường như tôi, làm sao hội đủ điều kiện?! Vì thế, hơn một năm nay tôi đành an phận với công việc Bookkeeper khiêm nhường để chờ thời. Phượng vẫn chỉ trích tôi là nhút nhát, không biết tìm cơ hội tiến thân:

– Thảo phải lanh lợi hơn một chút! Hiền như Thảo thì suốt đời chỉ dậm chân tại chỗ!!

Tính Phượng vẫn thế, Phượng ngổ ngáo nhưng tốt bụng, Phượng muốn tôi kiếm được công việc đúng với ngành chuyên môn của tôi. Nhưng …nhát như thỏ đế, mà bảo tôi phải một sớm một chiều trở nên lanh lợi thì tôi đành chịu thua! Khác với Phượng nhanh nhẹn tháo vát, tôi nhút nhát vụng về như con mèo nhỏ. Gần 24 tuổi đầu, tôi vẫn giữ nguyên vẹn nét e ấp của cô học trò mới xong năm cuối trung học. Đi làm về, tôi chỉ quanh quẩn ở nhà thủ thỉ tâm sự với mẹ; tôi có cái thế giới riêng biệt nhỏ bé trong đó đầy ăm ắp những tưởng tượng mà hình ảnh nào cũng mộng mị đáng yêu…

 Mải nghĩ ngợi vẩn vơ mà tôi đã đến nơi lúc nào không hay. Ngước mắt nhìn tòa cao ốc sừng sững, tôi hơi rụt rè e ngại thấy mình lạc lõng như mán vào thành! Rời khuôn viên đại học, tôi chỉ biết văn phòng du lịch nhỏ bé nằm khiêm nhường trong cái Shopping Center cạnh xa lộ. Sau khi băng qua bãi cỏ xanh có những bồn hoa đủ màu rực rỡ, tôi ngập ngừng bước qua cái cửa kính bóng loáng của tòa cao ốc. Dáng chừng thấy điệu bộ bỡ ngỡ, ngơ ngác của tôi trước cái bảng Directory dài dằng dặc những tên văn phòng, một bà Mỹ ân cần hỏi:

– May I help you?

Tôi luống cuống đọc tên ông Weber. Cũng may, bà không xa lạ gì với cái tên này, nên tử tế đưa tôi đến tận nơi. Tôi ấp úng cảm ơn người đàn bà tốt bụng, rồi ngập ngừng đẩy cửa bước vào. Cô thư ký ngẩng đầu nhìn tôi, tôi lúng túng cho cô biết tên, và cái hẹn của tôi với ông Weber. Cô kêu lên ngạc nhiên:

– Mr. Weber? But, he is out of town!

 Tôi thảng thốt, thế mà Phượng ca tụng ông Weber rất đàng hoàng, đứng đắn! Nhìn vẻ mặt thất vọng của tôi, cô thư ký thương hại bảo tôi ghi tên và số điện thoại để cô phối kiểm lại một lần nữa quyển sổ Interview Appointment của ông Weber, nhưng rồi cô lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu. Cuối cùng, cô bảo:

– Well, let me check with his Assistant. Maybe Mr. Lee can help you.

 Tôi chưa kịp trả lời, cô đã nhanh nhẹn nhấc máy intercom. Bên kia đầu giây có lẽ ông Lee bằng lòng tiếp tôi, nên cô ra dấu bảo tôi theo cô. Cô thư ký đẩy chiếc cửa kính trong suốt và đưa tôi vào căn phòng rộng màu kem nhạt, dọc theo mấy bức tường là những tủ kính chứa hồ sơ thật ngăn nắp. Ngồi sau chiếc bàn giấy rộng thênh thang là người đàn ông Á Đông tuổi trạc 30, với gương mặt cương nghị đầy thiện cảm. Ông ta lịch sự đứng lên, giọng Việt Nam rành rẽ:

– Cô Như Thảo? Hân hạnh được gặp cô, tôi là Nghi – Lê Tuấn Nghi.

 Tôi sửng sốt! Trước đó, Phượng không hề tiết lộ cho tôi biết phụ tá của ông Weber là người Việt. Thảo nào khi nghe cô thư ký nói tên Mr. “Lee”, tôi hình dung một ông Lee người Tàu hoặc Đại Hàn, mặt mũi béo tròn vì những tháng năm dài quen bơ sữa Mỹ! Tôi lí nhí đáp lại mấy câu xã giao để cảm ơn ông phụ tá họ Lê đã vui vẻ tiếp tôi.

 Nghi ngỏ lời xin lỗi hộ ông Weber đã sai hẹn, rồi nhập đề ngay cho tôi biết sơ công việc. Tôi sững người khi Nghi đề cập đến những chuyến đi xa thường xuyên mà công việc đòi hỏi. Tôi hoang mang, công việc Thảo chương viên sao lại phải travel nhiều?

 Nghi thật nhậy cảm:

– Chắc cô Thảo chưa quen đi công tác nhiều? Kể ra làm cái nghề …Auditor này cũng vất vả! Có khi một tháng phải đi vài chuyến!

 Suýt nữa tôi buột miệng: Auditor?! Tôi đâu có nộp đơn để xin làm công việc này? Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu làm tôi bàng hoàng… Không lẽ lại có một ông Weber nào nữa trong building này?

 Tôi im lặng nghe Nghi tiếp tục giải thích về công việc tôi sẽ đảm nhiệm. Cuối cùng, Nghi đứng lên:

– Tôi sẽ cho ông Weber biết là tôi đã gặp cô Thảo sáng nay. Dù sao, đây mới chỉ là buổi nói chuyện sơ khởi. Chúng tôi sẽ liên lạc với cô sau.

  Tôi thở phào như trút xong gánh nặng, ấp úng chào Nghi. Chàng tiễn tôi ra cửa sau khi bắt tay tôi, bàn tay Nghi thật ấm!

 Bước ra khỏi thang máy, tôi tò mò đọc lại bảng Directory. Đúng như tôi lo sợ, trên tấm bảng đồng chằng chịt tên những văn phòng, ngoài cái tên “Weber Auditing LLC”, tôi tìm thấy tên “Weber’s Computerland” nằm trên tầng lầu 19! Tôi đỏ mặt bước vội ra cửa. Nhớ lại vẻ mặt ngơ ngác của tôi lúc Nghi giải thích công việc Auditor, tôi xấu hổ muốn độn thổ!  Tôi lên xe đi thẳng đến hãng Phượng…

 Phượng tròn mắt kinh ngạc:

– Trời đất! Thảo đi lầm văn phòng? Sao lại có chuyện tiếu lâm như vậy được?!

Tôi ngượng chín người, cảm thấy mình thật ngu ngốc vô duyên!!!

  Phượng lo lắng hỏi tiếp:

– Vậy Thảo đã gọi xin lỗi ông Weber thứ thiệt chưa?

 Tôi ủ rũ lắc đầu. Phượng vội vã nhấc điện thoại lên quay số. Tôi chẳng buồn nghe Phượng giải thích qua điện thoại, lẳng lặng bỏ về.

 Tan sở, Phượng hớn hở vào phòng tìm tôi. Phượng kể ông Weber thông cảm, đã bằng lòng cho tôi cái hẹn ngày mai, cũng 10 giờ sáng. Phượng nheo mắt:

– Lần này mà Thảo đi lầm phòng nữa thì hết thuốc chữa!

 Chiều nay, Liêm đón Phượng đi ăn rồi đưa Phượng ghé tiệm thử áo cưới. Chỉ còn vài tháng nữa Phượng về với Liêm, nhà tôi lại vắng vẻ thiếu tiếng nói cười của Phượng. Cơm nước xong, tôi dọn dẹp rồi vào phòng nằm dài trên giường, bâng khuâng theo tiếng hát Hà Thanh. Bỗng dưng, tôi nghĩ đến người đàn ông tôi gặp buổi sáng. Khuôn mặt ấy, chỉ mới gặp lần đầu, sao tôi đã thấy gần gũi thân thuộc? Hình như đôi mắt thông minh đầy vẻ tự tin kia đã nhiều lần ẩn hiện trong trí tưởng tượng lãng mạn của tôi…

 Ngoài phòng khách có tiếng chuông điện thoại reo, rồi mẹ gõ cửa bảo có người quen gọi cho tôi. Bên đầu giây là Nghi, chàng giải thích:

– Xin lỗi cô Thảo! Sở dĩ tôi gọi cô vì trưa nay tôi nói chuyện với ông Weber thì ông ấy xác định là không hề có cái hẹn interview nào với ai hôm nay. Tôi thắc mắc cả ngày vì chuyện này… Cũng may cô thư ký còn giữ lại mảnh giấy cô ghi số điện thoại, nên tôi mạn phép gọi cô để tìm hiểu xem sao!

 Tôi bối rối:

– Tôi xin lỗi làm phiền ông. Thực ra, tôi có cái hẹn để gặp ông Weber ở Computerland!

Giọng Nghi tò mò:

– Hèn gì cô Thảo có vẻ ngạc nhiên khi tôi kể công việc đòi hỏi phải đi xa thường xuyên! Thế sao cô lặng im không nói, cứ để tôi thao thao bất tuyệt?

! Tôi ngượng ngập tìm lời chống chế:-

 Tại lúc tôi biết mình đến lầm phòng thì đã muộn! Hơn nữa, thấy ông đã mất thì giờ tiếp tôi, nói ra cũng chỉ thêm xấu hổ!

 Nghi thân thiện:

– Tội nghiệp Thảo!

 Sau đó, chúng tôi trao đổi những mẫu chuyện nho nhỏ trong đời sống. Tôi kể gia đình tôi rời Việt Nam ngày Saigon đổi tên. Nghi cũng tâm sự chàng theo ba mẹ qua Mỹ khi còn rất nhỏ, vì thời gian ấy ba chàng làm cho đài Voice of America.

  Nghi chợt nghiêm giọng:

– Có điều Thảo đừng tưởng tôi xa quê hương lâu ngày nên mất gốc! Tôi “quốc hồn quốc túy” hơn ai hết! Bằng chứng là tôi vẫn mỏi mắt kén vợ Việt Nam.

 Tôi thẹn thùng ôm chiếc gối nhỏ vào lòng. Tối nay trời đã vào thu nên ba tôi mở hé cửa sổ, thoang thoảng có mùi hoa ngọc lan đâu đây trong gió…

 Buổi sáng hôm sau, tôi đến gặp ông Weber. Lần này, với một cảm giác lâng lâng khó tả! Khoảng sân cỏ từ bãi đậu xe đến tòa cao ốc, tôi bỗng thấy rộng mênh mông! Những bước chân tôi luống cuống, hình như sau cái cửa kính trên kia có ai đang chăm chú nhìn tôi…

 Ấy thế mà tôi đã bỏ cái văn phòng du lịch bé nhỏ để làm công việc đúng với ngành chuyên môn của tôi hơn một năm trời. Phượng đã về với Liêm, còn tôi đã đính hôn với Nghi từ mấy tháng nay. Mỗi lần Phượng kể công nhờ nó giới thiệu tôi với ông Weber nên tôi mới gặp được người yêu lý tưởng, Nghi nhìn tôi hóm hỉnh:

 

– Ngoài công bà mai Phượng, anh phải cảm ơn Thảo nữa chứ! Vì nếu hôm ấy Thảo không đi lầm phòng thì làm sao anh gặp được cô bé dễ thương có cặp mắt nai ngơ ngác như Thảo?!

Tôi e thẹn nép vào vai Nghi, cảm thấy tay mình thật ấm trong bàn tay che chở của chàng…

 

 Hoài Tâm 1987