Đọc Truyện Chọn Lọc
– Truyện Ngắn “Không Còn Là Ngày Xưa “
– Tác Giả “Hoài Tâm”- Diễn Đọc “Hoài Tâm – Hoài Hương – Trọng Nghĩa”
KHÔNG CÒN LÀ NGÀY XƯA
Hoài Tâm
Buổi sáng khi tiễn Du ra cửa, tôi cố làm vẻ thản nhiên dặn chàng chiều tan sở đến đón Đắc Khanh ở nhà chị Uyên. Tôi đã dặn Khanh từ trường học đến thẳng bác Uyên chơi,chờ bố đến đón. Mặc dù đã sắp đặt câu trả lời, tôi không khỏi bối rối khi Du hỏi:
– Chiều nay em bận việc gì mà không đón con?
Tôi nghe giọng mình lạc hẳn đi:
– Em có cô bạn rủ đến chơi, sau đó hai đứa đi ăn ở Purple Turtle. Có lẽ phải đến tối mới về, em quên không kể cho anh nghe.
Du tò mò:
– Cô bạn nào vậy?
Tôi cố giữ vẻ bình tĩnh:
– À, anh không biết Mai Anh đâu! Mấy năm trước Mai Anh học cùng lớp tối với em, sau đó Mai Anh dọn đi tiểu bang khác. Tuần rồi, em tình cờ gặp cô nàng về thăm gia đình nên hai đứa rủ nhau đi chơi một buổi.
Đến đây, tôi ngừng kể đổi qua chuyện khác. Tôi dặn Du thức ăn tôi sẽ làm sẵn, chiều về hai bố con chỉ việc hâm nóng. Du cười dễ dãi:
– Đừng lo chuyện cơm nước cho anh. Hai bố con ăn cơm tay cầm một hôm thì đã sao?!
Em cứ đi chơi với bạn cho vui.
Tôi ngượng ngập tránh tia nhìn của Du khi chàng ân cần dặn dò:
– Anh đi làm rồi, em cố ngủ lại một chút cho khỏe. Tối qua hình như em mất ngủ, anh thấy em trằn trọc mãi.
Hình như tôi ấp úng cố tìm một lý do nào đó để Du yên tâm. Cũng may Du vội vã ra xe nên không để ý đến vẻ luống cuống trên khuôn mặt đỏ bừng vì mặc cảm phạm tội của tôi. Kể từ ngày lấy Du, lần đầu tiên tôi nói dối chàng!
Thực ra, “Mai Anh” chỉ là cái tên tôi đặt ra để nói dối Du, hầu có cớ để đến gặp Thụy!
Sáng hôm qua, Thụy gọi kể trưa nay chàng sẽ có mặt ở Phoenix. Công ty địa ốc nơi Thụy làm việc muốn đầu tư vào mấy tòa cao ốc ở Scottsdale. Thụy cho tôi địa chỉ
khách sạn chàng sẽ ở, và dặn tôi cố thu xếp để chiều nay đến với chàng. Giọng Thụy nhẹ như tiếng thở:
– Anh nhớ Trâm vô cùng, nhớ đến với anh nhé!
Tôi đã ngần ngại, tôi muốn từ chối vì sợ mình yếu đuối khi đến gặp Thụy ở căn phòng mời mọc quyến rũ kia. Nhưng cuối cùng thì lý trí tôi không thắng nỗi lòng khao khát muốn gặp lại người xưa! Tôi đã hẹn với Thụy là tôi sẽ đến!
Thụy chính là mối tình đầu lãng mạn của tôi trước ngày tôi gặp Du. Có điều giữa Thụy và tôi có quá nhiều điểm dị biệt, nên dù yêu Thụy tôi luôn luôn thấy mình thật xa cách với chàng. Ngay cả những lúc ngồi bên Thụy, tôi thường buồn buồn linh cảm hạnh phúc của mình mong manh như sương khói. Thụy nhiều tham vọng, trong khi tôi chỉ ước ao một hạnh phúc thật bình yên nhỏ bé. 17 tuổi, mộng ước của tôi ngày đó cũng bình thường như tuổi học trò hồn nhiên mới lớn. Những lúc nghe Thụy say sưa nói đến những dự định tương lai của chàng, tôi thấy mình thật lạc lõng. Thụy thường bực bội trách tôi trẻ con, không một chút quan tâm đến sinh hoạt của chàng, hưng Thụy không hiểu giấc mơ của tôi không phải là cái địa vi hào nhoáng bên ngoài mà chàng đang theo đuổi. Vì thế, những xung khắc nhỏ lúc đầu dần dần trở nên trầm trọng. Thế rồi,một tối tôi quyết định xa Thụy. Tôi lặng lẽ xin chuyển trường lên Đà Lạt. Chính tôi cũng không ngờ tôi có đủ can đảm xa Thụy không một lời từ giã. Tôi chỉ biết tôi có cái linh tính với Thụy, tôi không có chỗ đứng thích hợp trong cái tham vọng của chàng, thà xa nhau sớm còn hơn! Hình như Thụy ngầm hiểu lý do này nên chàng cũng không tìm cách gặp lại tôi. Từ đấy tôi mất liên lạc với Thụy. Một hôm trên đường ra Vũng Tàu, tình cờ đọc thấy tên chàng trên bích chương tranh cử, tôi không một thoáng ngạc nhiên.
Giấc mơ của Thụy đã đạt xong. Tôi bùi ngùi nghĩ đến người đàn bà sẽ cùng chung đường đời với Thụy sau này…
Xa Thụy được 2 năm thì tôi gặp Du. Lần đầu Du tò mò theo người bạn đến lớp tôi xem cô người mẫu ngồi thản nhiên trước đám sinh viên hý hoáy lấy croquis, tôi ngồi lơ đãng pha màu không để ý đến sự hiện diện của chàng. Sau đó nhiều tháng, Du liên tiếp kiếm cớ đến trường tôi. Một chiều tan học, Du xuất hiện giữa lúc tôi đang nhăn nhó vì chiếc velo solex dở chứng, đạp hoài không nổ máy. Hôm ấy, để đền ơn Du đã sửa hộ xe, tôi nhận lời mời đi ăn kem với chàng. Tôi quen Du từ đó. Du điềm đạm ít nói, khác hẳn với Thụy lúc nào cũng đam mê sôi nổi. Sau này, Du thú thật lý do chàng đến trường tôi bấy lâu không phải để chiêm ngưỡng dung nhan cô người mẫu có nước da bánh mật duyên dáng. Du giải thích:
– Tại cô nhỏ tóc ngắn kiêu kỳ hôm ấy ngồi thản nhiên vẽ, làm bộ chả thèm để ý đến ai!
Quen Du khoảng 1 năm thì tôi nhận lời lấy chàng. Du không có em gái, chàng thường tâm tình sau này khi lấy vợ, chàng sẽ yêu quý vợ như cô em gái nhỏ.
Lời hứa ấy 16 năm nay Du vẫn trân trọng giữ. Trải qua bao nhiêu biến cố thăng trầm,Du chưa một lần làm tôi phiền muộn. Du yêu thương vợ con hơn chính cả bản than chàng. Có Du bên cạnh, cuộc đời tôi lúc nào cũng phẳng lặng, không một chút song gió. Cho đến ngày tôi tình cờ gặp lại Thụy trong chuyến đi Louisiana năm ngoái…
Hôm gặp lại Thụy, tôi đã tự dối lòng khi tưởng mối tình xa xưa đã chìm sâu vào dĩ vãng. Lúc viết vội địa chỉ và số điện thoại cho Thụy, tôi không ngờ mình đã dấn than
vào một cuộc phiêu lưu liều lĩnh! Vì sau đó, Thụy liên tiếp gọi điện thoại cho tôi những lúc Du đi làm vắng nhà. Lúc đầu chỉ là những câu thăm hỏi, dần dần Thụy cố tình gợi
lại những kỷ niệm cũ. Chàng thường bóng gió tỏ ý ân hận đã để mất tôi vì mải mê theo đuổi giấc mộng chính trị ngày nào. Những lúc tâm hồn tôi xáo trộn vì hình bóng Thụy, tôi cố nghĩ đến Du, đến Đắc Khanh, để gượng gạo bào chữa cho là tôi chỉ xem Thụy như bạn. Nhưng trong tiềm thức, tôi biết mình chưa quên được mối tình bàng bạc ngàyxưa!
Thường trong câu chuyện, cả Thụy lẫn tôi đều tránh nhắc nhở đến chuyện gia đình. Tôi chỉ lờ mờ hiểu con trai của Thụy kém Đắc Khanh 1 tuổi, thằng bé cũng đang học trung học. Cũng như tôi, Thụy chỉ có một cháu duy nhất. Thụy nói rất ít về vợ chàng. Tôi cũng không muốn tò mò tìm hiểu, hình như trong thâm tâm tôi thoảng một chút hờn ghen nho nhỏ khi nghĩ đến người đàn bà đang chung sống với Thụy. Nhưng sau đó, lòng tự ái của tôi được vuốt ve ngay khi Thụy gợi lại chuyện cũ. Tôi biết Thụy đã thành thật khi chàng tỏ ý tiếc đã lầm lẫn để mất tôi. Chính Du ngày xưa vẫn nói, “Nếu Thụy không mê mải với giấc mộng lớn thì làm sao anh gặp được em, để tụi mình lấy nhau!”
Đôi khi tôi cũng thấy mình đắc tội với Du vì đã cố tình dấu chàng chuyện tôi gặp lại Thụy. Đã nhiều lần tôi định nói Thụy đừng tìm cách liên lạc điện thoại với tôi, nhưng rồi tôi lại không có đủ can đảm để nói! Chỉ cần nghe giọng trầm ấm của Thụy, tôi đã thấy mềm yếu. Bao nhiêu kỷ niệm tưởng đã quên bỗng chốc cuồn cuộn hiện về như thác lũ.
Suốt mấy tháng trời từ ngày gặp lại Thụy, những cú điện thoại thường nhật của chàng gọi đến hầu như đã trở thành nhu cầu cần thiết trong đời sống của tôi. Khác với Du thực tế, Thụy đam mê lãng mạn. Những lần nói chuyện với Thụy, tôi như quên cả thực tại để sống lại tuổi con gái mộng mơ ngày nào. Để rồi sau đó, tôi lại tự lượng với chính mình khi nghĩ đến chồng con. Tôi sượng sùng tự hỏi, phải chăng tôi đang ngoại tình trong tư tưởng….
Tiếng chuông điện thoại ròn rã làm tôi giật mình. Nhìn đồng hồ chưa đến 11 giờ, tôi thoáng ngạc nhiên. Du có thói quen chỉ gọi về nhà sau giờ cơm trưa. Tính Du nguyên tắc mực thước, ít khi làm điều gì trái với thông lệ. Tôi nghĩ đến Thụy. Hôm qua Thụy đã dặn tôi chàng sẽ đến Phoenix lúc 11 giờ rưỡi. Hay chuyến bay của Thụy đến sớm hơn giờ đã định? Tôi hồi hộp nhấc điện thoại. Bên kia đầu giây là cô thư ký ở trường học của Đắc Khanh. Cô hỏi tôi nguyên do con bé nghỉ học, cô cho biết cháu vắng mặt trong chuyến xe buýt đón học sinh buổi sáng.
Tay chân tôi run lẩy bẩy, Đắc Khanh rời nhà trước Du khoảng 15 phút. Trước đó, tôi đã dặn Khanh tan học về đến đợi bố ở nhà bác Uyên. Con bé còn nũng nịu hỏi tôi sao đi chơi không đợi cuối tuần cho nó theo cùng. Tính Khanh nhút nhát, ngoài giờ học chẳng bao giờ ra đường một mình. Thế thì con bé đi đâu mà không đến trường? Toàn thân tôi chợt lạnh toát. Tôi nghĩ đến những vụ bắt cóc trẻ em tôi vẫn đọc hàng ngày trên báo chí. Nếu rủi ro có chuyện không may xẩy ra cho Đắc Khanh, chắc tôi chết mất! Tôi òa lên khóc, mấy ngón tay run rẩy quay điện thoại cho Du. Không may Du lại có việc bận mới rời sở, tôi tuyệt vọng cúp máy, buông mình xuống chiếc ghế bành. Đúng lúc ấy, có tiếng điện thoại reo…
Tôi chồm dậy nhấc máy. “Mẹ!”, tiếng Đắc Khanh nhỏ nhẹ bên kia đầu giây làm tôi suýt rú lên vì mừng rỡ. “Đắc Khanh!” tôi bật khóc vì xúc động.
Nghe tôi nức nở, Đắc Khanh bối rối trấn an:
– Mẹ, con không làm sao cả. Mẹ đừng khóc…
Tôi sốt ruột ngắt lời con bé:
– Khanh! Con đang gọi cho mẹ ở đâu?
Đắc Khanh cho tôi biết con bé đang ở trạm xe buýt Greyhound dưới phố, và nhờ tôi xuống đón. Khanh nói sẽ giải thích cho tôi biết lý do sau. Tôi hấp tấp thay quần áo rồi vội vã ra xe. Trên đường đi, lòng tôi rối bời vì ý nghĩ Đắc Khanh đã nói dối tôi, giả vờ đi học như thường lệ, để rồi xuống trạm xe buýt làm gì? Bình thường có chuyện gì Đắc Khanh cũng tâm sự, hỏi ý kiến tôi. Hai mẹ con tôi thân thiết đến nỗi Du cũng phải buột miệng đùa, “Em chả chịu ra oai với con cái, mẹ với con mà cứ như hai chị em!” Tôi thường cười hiền hòa, “Khanh đã khôn lớn, em phải gần gũi thân mật với con nhiều thì nó mới không xa cách mình”. Những lúc ấy, Đắc Khanh ôm tôi trìu mến, “Mấy đứa bạn con chỉ thèm được như con! Bố mẹ tụi nó nghiêm khắc quá, tụi nó sợ nên chả bao giờ dám thố lộ tâm tình với bố mẹ!” Tôi chua xót nghĩ, Đắc Khanh đã không thành thật với tôi khi nói câu ấy! Con bé chưa yêu thương tin tưởng tôi đủ, nên vẫn còn dấu tôi điều bí mật hôm nay. Tôi lại thắc mắc tại sao Khanh trốn học? Con bé làm gì ở trạm xe buýt giờ này?
Trạm xe buýt Greyhound tấp nập người ra vào, tôi nhớn nhác đảo mắt kiếm Đắc Khanh. Con bé đang ngồi ở hàng ghế cuối phòng, bên cạnh còn có cô bạn học cùng lớp, mặt mũi ủ rũ, hai mắt đỏ hoe dáng chừng vì khóc đã nhiều. Con bé Jessica này thỉnh thoảng vẫn đến chơi với Đắc Khanh, cả Du và tôi đều yêu quý Jessica vì con bé
thật hiền lành dễ thương. Tôi đã gặp bố mẹ Jessica vài lần trong những buổi họp phụ huynh ở trường. Nghe Khanh kể mẹ Jessica dạy dương cầm, còn bố nó có văn phòng luật sư trên đường Camelback. Hai vợ chồng thật đẹp đôi, lần đầu tôi gặp đã có cảm tình.
Thấy tôi, Đắc Khanh đứng vụt dậy:
– Mẹ!
Tôi ôm chầm lấy Khanh. Con bé chưa đợi tôi hỏi, đã vội giải thích:
– Con xin lỗi mẹ, mẹ đừng giận con. Đáng lẽ con không định trốn học, nhưng vì Jessica buồn bố mẹ nó muốn ly dị nhau nên nó nhất định bỏ nhà đi. Sáng nay, khi con đi bộ ra đón xe buýt đến trường thì Jessica gặp con để chia tay. Vì sợ Jessica bỏ nhà đi nguy hiểm, nên con phải theo nó đến đây để khuyên nó trở về…
Qua lời Khanh kể, tôi đã lờ mờ hiểu chuyện. Thì ra vì ba mẹ lục đục bất hòa, nên Jessica bất mãn định bỏ nhà ra đi. Tôi thở dài nghĩ đến mẹ nó, người đàn bà Mỹ có
gương mặt hiền hậu. Thảo nào gần đây Jessica có vẻ biếng nói cười hơn trước. Tôi thương cảm xoa nhẹ vai Jessica, cố nói vài lời khuyên nhủ nó. Con bé tủi thân sụt sùi khóc. Đắc Khanh và tôi ái ngại chờ cho Jessica nín khóc, rồi xách chiếc túi du lịch của nó và đưa con bé ra xe.
Tôi vừa bấm chuông thì mẹ Jessica đã xuất hiện, khuôn mặt còn đầm đìa nước mắt.
Thì ra bà đã biết tin Jessica không đến lớp học sáng nay. Bà mẹ Jessica đưa mắt bỡ ngỡ nhìn Đắc Khanh và tôi nhưng rồi bà chợt hiểu, ôm chầm con gái khóc nức nở.
Thấy mình ở đó cũng thừa thãi, tôi ra hiệu cho Đắc Khanh rồi hai mẹ con lặng lẽ rút lui.
Trên đường về nhà tôi im lặng lái xe, lòng dạ ngổn ngang trăm mối. Tôi bỗng rung mình. Nếu Đắc Khanh biết đến cái hẹn chiều nay của tôi với Thụy ở khách sạn Les Jardins, con bé sẽ phản ứng ra sao? Khanh sẽ bỏ nhà đi như Jessica? Du sẽ khinh bỉ tôi, và gia đình tôi sẽ tan nát? Còn vợ con Thụy nữa?! Không! Tôi không thể đang tâm
phá hoại hạnh phúc của họ!
Thấy tôi im lặng, Khanh xích lại gần để tay lên đùi tôi:
– Mẹ, mẹ vẫn còn giận con sao?
Tôi ngượng ngập bóp nhẹ tay con bé:
– Không! Con ngoan thế làm sao mẹ giận con được?! Đúng ra, mẹ phải cảm ơn con mới phải! Vì, con thật …dễ thương và tốt bụng với bạn.
Đắc Khanh nhìn tôi mỉm cười, con bé có nụ cười thật thánh thiện. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Suýt nữa tôi đã dại dột làm mất đi nụ cười hồn nhiên ấy!
Hai mẹ con tôi về nhà khoảng 15 phút thì có tiếng chuông cửa. Cô Mỹ tóc vàng lạ mặt trao cho tôi hộp kẹo chocolat. Trên tấm thiệp nhỏ không thấy tên người gửi, có lẽ để tránh phiền phức cho tôi. Tôi biết là Thụy đã đến! Ngày xưa Thụy có thói quen mua kẹo cho tôi những lần chàng từ Chương Thiện về. Ngày còn yêu Thụy, tôi thường ngây ngất rung động vì cái tính “ga lăng” thật đáng yêu của chàng!
Tôi nói cô gái ngồi chờ vài phút, rồi lấy bút viết trên tấm thiếp nhỏ: “Rất tiếc cô Mai Trâm không còn ở đây, xin trả lại quà cho người gửi – Ký tên: “Bà Hoàng Đình Du”.
Nhận được mấy dòng chữ của tôi, chắc chắn Thụy sẽ hiểu. Tôi đưa tấm thiệp cho cô gái, và hoàn lại hộp kẹo rồi khép cửa lại.
Đắc Khanh tò mò hỏi:
– Ai gửi kẹo cho mình vậy mẹ?
Tôi hắng giọng cố giữ vẻ thản nhiên:
– Không phải quà của mình, con ạ. Có lẽ họ đưa nhầm địa chỉ!
Đắc Khanh tin ngày lời tôi nói, con bé hồn nhiên mở tủ lạnh tìm bánh ngọt ăn. Tôi vào phòng thay bộ quần áo lụa, rồi quay điện thoại gọi cho Du. Giọng chàng ân cần:
– Trâm hả? Anh định gọi về nhà, mà sực nhớ tối qua em mất ngủ. Sợ em đang ngủ bù nên anh không nỡ phá giấc ngủ của em, vì chiều nay em còn gặp bạn cũ.
Tôi ứa nước mắt thương Du. Tôi im lặng vài giây rồi kể cho Du nghe là tôi đã đổi chương trình, không đi chơi với bạn chiều nay. Bên cạnh tôi, Đắc Khanh reo lên mừng
rỡ, rồi tíu tít đòi nói chuyện với bố. Con bé thỏ thẻ kể chuyện sáng nay không đến trường. Có lẽ Du thông cảm không mắng tội trốn học, nên Đắc Khanh cười tươi tắn,
đôi mặt to đen ngời sáng.
Cúp điện thoại xong, Đắc Khanh nhoài người sang ôm tôi:
– Mẹ, con kể chuyện Jessica cho bố nghe. Bố nói là bố với con phải biết ơn mẹ và thương mẹ thật nhiều, vì mẹ luôn luôn làm bố với con hạnh phúc!
Tôi âu yếm vuốt nhẹ tóc Đắc Khanh. Tâm hồn tôi thật thanh thản, tôi biết Thụy đã thật sự ra khỏi đời tôi…
Hoài Tâm
1985